Dưỡng nữ thành phi
Phan_67
Quần áo của Chu Dương và Tề Hồng , bình thường đến không thể bình thường hơn được. Hai người đi cùng một chỗ, cùng dân thường ở đây đều không sai biệt lắm. Cho dù hai người nhìn nhau không hợp mắt, cũng không có lộ ra nhiều sơ hở. không hổ là thuộc hạ trung thành cận thân bên người phụ vương, lúc thường ngày thì lười nhác, đến thời khắc mấu chốt, người người đều phi thường lợi hại.
Chu Dương thu hồi bộ dáng cà phất cà phơ thường ngày, cả người nhìn qua cũng uy vũ không ít.
Nhìn hai người kéo tay nhau đi vào một nhà cửa hàng, ba người còn lại đều lưu ở bên ngoài.
Vừa vặn bên cạnh có quầy bán hoa quế cao, Mạn Duẫn lôi kéo ống tay áo của phụ vương, hai người đi đến mua một phần. Vừa ăn điểm tâm, vừa âm thầm đánh giá tình huống bên trong.
Tề Hồng cùng Chu Dương đều là gặp qua hàng trăm loại người khác nhau cho nên diễn trò không làm khó được bọn họ,
Tề Hồng tựa vào người Chu Dương, dịu dàng nói: "Ông chủ, muối này bán thế nào a?"
Lo lắng người khác nghe ra hắn là một nam nhi, Tề Hồng đem thanh âm thoáng biến thành giọng nói dọa người như hiện tại. Chọc mọi người đánh hai cái run run, thanh âm này... Nghe đặc biệt..... Thêm nữa Tề Hồng kia thân hình thon dài cao lớn... Bộ dáng giả bộ như chú chim nhỏ nép vào người, thực đã khó xử hắn.
Cách hắn gần nhất là Chu Dương, đổi thành bình thường khẳng định sẽ không bỏ lỡ cơ hội nói móc Tề Hồng hai câu. Nhưng hiện tại thế nhưng có vài phần nghiêm túc khô khan, dường như một chút không cảm thấy thanh âm kia có gì không ổn.
Làm Chu Dương bày ra biểu tình nghiêm túc như vậy, khiến Mạn Duẫn nhìn nhìn Chu Phi, hoài nghi có nhìn lầm hai người ngày hay không. Chu Dương cũng có thể giả bộ vẻ mặt nghiêm túc a... thật không dễ dàng a! Xem ra mỗi ngày đi theo Chu Phi tai nghe mắt thấy cũng học trộm được không ít này nọ.
Ông chủ cười khanh khách đi ra nghênh tiếp, chỉ vào một chiếc bảng đề bên ngoài, ra vẻ vô cùng đứng đắn nói "Ba mươi văn tiền một cân, hai vị muốn mua bao nhiêu?"
Chu Dương nhất thời trợn trừng mắt, cả kinh nói: "Lão bản, làm sao lại đắt như vậy? Ngươi xem xem hai người chúng ta, đều là những người dân quê bình thường, mỗi ngày trừ bỏ vác cuốc ra đồng làm ruộng cũng không có làm thêm nghề gì khác. Toàn bộ tiền trong nhà đều từ ruộng vườn mà ra. Cả mấy tháng cũng không kiếm nổi nhiều tiền như vậy a..... "
Gặp phải chuyện trước mắt, Chu Dương so với ai khác đều cùng một dạng biểu tình giống nhau như đúc.
Tề Hồng sắc mặt thực do dự, hai mắt nhìn chằm chằm muối, rất muốn mua. Nhưng bộ dáng này dường như lại luyến tiếc tiêu tiền, túm nhanh tay áo Chu Dương: "Hai vợ chồng chúng ta chỉ còn dư lại một chút tiền, tiền này về sau không chừng còn nhiều chỗ quan trọng cần dùng hơn, đừng hoang phí tiêu tiền này, chúng ta trở về đi, cùng lắm thì về sau không ăn muối."
Lời này nói được...
Ông chủ xem kỹ hai người vài lần, liền thấy bộ dáng người đàn ông kia cũng không tệ lắm, bất quá chỉ có vải vóc trên người thôi, tất cả đều là vải thô của người hạ đẳng nghèo hèn hay mặc. Người "Nữ" bên cạnh thì càng không cần nói, bộ dạng cũng quá khiến người khác phải rùng mình . Nếu không phải trong nhà không có tiền, ai chịu cưới nương tử xấu như vậy chứ ngày nhìn, không phải tự cấp chính mình không thoải mái sao?
Chu Dương nhìn ra ông chủ trong ánh mắt đang do dự, nắm chặt thời điểm nói: "Ông chủ, chúng ta đều là người nghèo, ông xem, có thể hay không đem giá hạ thấp xuống một chút?"
Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm ở bên ngoài, đem bên trong, một chữ đều nghe không sót.
Lão bản dường như thực khó xử, cố ý vỗ vỗ tay, "Ta thấy hai người các ngươi đều không có tiền, hai mươi lăm văn tiền, đây là giá thấp nhất rồi, các ngươi xem, các ngươi có muốn mua không ?"
"Ta xem, chúng ta vẫn là đi nhà khác đi. Nghe Vương Đại trong thôn nói, cửa hàng bán muối ở cách vách so với ở đây giá thấp hơn rất nhiều." Tề Hồng lặng lẽ ở bên tai Chu Dương nói.
âm lượng vừa đủ để ông chủ nghe thấy.
Chu Dương còn đang do dự, "Ông chủ, ngươi có thể hay không lại giảm thấp hơn? Như vậy nương tử ta và ta cũng không cần đi qua nhà khác mua."
Lão bản thần sắc không thay đổi "Như vậy đi, ta vào khố phòng coi thử xem còn có một chút hàng dự trữ hay không, coi như tiện nghi bán cho các ngươi, mười lăm văn tiền." Lão bản khoát tay áo chỉ.
Nghe nói như thế, mọi người sắc mặt đều đột biến.
Ba mươi văn tiền, chính là giá muối mà quan phủ quy định. không có sự phê chuẩn của quan phủ , thuơng muối là không thể tự tiện sửa đổi. Nghe được ông chủ nói rơi chậm lại giá, vài người trong lòng đã muốn bắt đầu hoài nghi, không nghĩ tới thế nhưng có thể hạ thấp đến mười lăm văn tiền.
Giá này, không phải là mua bán lỗ vốn sao?
"Ông chủ, như vậy đicho chúng ta mười cân." Chu Dương ở đai lưng đào đào, xuất ra một chuỗi đồng tiền.
một đám đồng tiền đồng, đếm tới một trăm năm mươi cái, vạn phần không muốn giao cho ông chủ.
Mạn Duẫn không thể tin được nhìn Chu Dương, vẻ mặt đó cũng không phải giả vờ. Vì vậy cái người có tính vắt cổ chày ra nước này một chút cũng không có giảm bớt.
Mới ra khỏi cửa hàng, Chu Dương đem chỗ muối ném qua, toàn bộ giao cho Chu Phi.
"Các ngươi lại đi cửa hàng khác hỏi một chút." Mạn Duẫn lấy một túi muối, lăn qua lộn lại xem.
đã có thành công lúc đầu, Chu Dương cùng Tề Hồng sắc mặt tự nhiên tốt lên rất nhiều, vội vã lao tới cửa hàng tiếp theo.
Mà Mạn Duẫn ba người không tính lại tiếp tục đi theo, mang theo mấy bao giấy muối trực tiếp về phủ nha.
Ngô Y Y đã được thả ra khỏi ngục, đang ngồi ở chính giữa đại sảnh khóc lớn. Đôi mắt sưng đỏ, ‘lê hoa đái vũ’ ghé vào trên bàn. Dư Lâm sắc mặt tái nhợt đứng ở bên cạnh, mồ hôi đổ từng trận.
Mạn Duẫn mắt sắc quét qua, nhìn thấy trên cổ Dư Lâm có một dấu hồng ngân, nói vậy hắn ở trong lý, bị dùng cực hình. Vết bầm kia, hẳn là vết roi lưu lại.
Dư Lâm thấy ba người hồi phủ, hai đầu gối quỳ xuống đất, "Tạ ơn Cửu vương gia, tiểu quận chúa không giết."
Mạn Duẫn cũng không cho rằng Dư Lâm là người tốt, nhìn lướt qua, "Đứng lên đi, bản quận chúa còn muốn chủ trì đại hôn của các ngươi. Mau đi chuẩn bị đi, năm ngày sau thành thân, các ngươi xem được không?"
Tuy rằng năm ngày có chút gấp gáp, bất quá lấy địa vị, quyền thế, tiền tài của Ngô Lệnh Bằng ở Tê thành mà xem thì hoàn toàn không có vấn đề.
Ngô Y Y nghe vậy khóc càng hăng, nàng ta căn bản không thích Dư Lâm, cùng hắn phát sinh quan hệ cũng là ngoài ý muốn. Nghĩ đến vinh hoa phú quý cả đời của mình bị hủy ở trong tay nam nhân này, còn không bằng nàng ta chết để quên đi.
Trái ngược lại vơi Ngô Y Y, vẻ mặt Dư Lâm thập phần cao hứng, hắn xuất thân từ gia đình bình dân, có thể đạt được mối hôn nhân béo bở như thế này, đó là phúc khí tổ tiên mười kiếp tu được.
“Đa tạ tiểu quận chúa thành toàn, ta nhất định sẽ không bạc đãi Y Y."
Bởi vì đã bị Ngô phu nhân cảnh cáo, Ngô Y Y không dám đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Hai chân chậm rãi quỳ xuống, nức nở nói: "Tạ ơn ân đức Cửu vương gia cùng tiểu quận chúa, Y Y nguyện khắc ghi trong tâm."
Này đó tất cả đều là lời khách sáo, Mạn Duẫn tuỳ ý nghe chứ không để trong lòng, bâng quơ nói hai câu, đã đem người đuổi đi rồi.
đang ôm trong lòng bao giấy nhỏ, Mạn Duẫn nói: "Phụ vương, chúng ta về phòng đi."
một bên tỳ nữ nghênh đón, đi trước dẫn đường cho hai người, "Ngô đại nhân đã phân phó, đem sân phòng cách vách thu xếp ổn thoả, Vương gia quận chúa có thể đến bên kia nghỉ ngơi."
Viện này tuy rằng so với cái trước không rộng lớn bằng, cũng may chung quanh trồng nhiều loại hoa cỏ, không khí phi thường tươi mát, mới vừa đi vào, có thể ngửi được một cỗ mùi hương thơm ngát.
Phòng quét tước thật sự sạch sẽ, bởi vì chuyện tối qua, Mạn Duẫn xem chừng, Ngô Lệnh Bằng buổi tối sẽ không lại đến quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, Mạn Duẫn cho thị nữ hai bên lui xuống. Đóng cửa lại, đem bao giấy muối đặt ở trên bàn, chậm rãi mở ra, bên trong muối dần dần lộ ra đến.
"Tiện nghi không rẻ mạt, rẻ mạt sẽ không tiện nghi (tiền nào của đó), thật sự là chỉ tình huống này a." Mạn Duẫn ngón trỏ chọc chọc góc muối thô lạp, chất muối có màu đen, vừa thấy đã biết không phải hàng thượng phẩm.
Muối ăn nói chung, đều là trong suốt khô ráo như tinh thạch, mà chỗ muối này, có vẻ thực thô ráp, vừa thấy đã biết vốn chưa được gia công, tinh chế qua ăn vào nhất định sẽ sinh bệnh.
Chương 16
"Đây là muối lậu." Chu Phi đem các bao giấy còn lại mở ra, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng.
Muối do các thương lái khai thác trộm luôn có giá thành rất rẻ, nhưng đối với cơ thể con người sẽ mang lại mối nguy hiểm rất lớn, triều đình chưa bao giờ cho phép loại tình huống như thế này phát sinh.
Từ trước đến nay có mấy kẻ làm quan, đội trên đầu mũ ô sa của triều đình mà không làm việc hay thu lợi bất chính đâu, tuy nhiên chủ ý như tình huống hiện nay thật chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử. không thể không nói, đám quan lại cùng thương lái ở đây rất có đầu óc và lá gan quả nhiên đủ lớn. Dám có ý nghĩ "Trời cao, hoàng đế ở xa" mà khai thác lậu muối kiếm món lợi bất chính. Nhưng bọn chúng đem muối lậu chưa được tinh chế lọc bỏ các chất bẩn độc hại ra bán như vậy có nghĩ qua sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội ăn phải loại muối này mà sinh bệnh dẫn đến mất mạng không? Mà ở trong mắt những người dân thường nghèo khổ mà nói thì giá muối đã qua tinh chế do triều đình bán quá cao, căn bản họ không có khả năng được xem hay dùng qua. Mà muối lậu thì cũng là muối, giá thành lại rẻ hơn nhiều nên những dân chúng vô tội phỏng chừng ngay cả mua phải hàng giả cũng không hề hay biết.
một cái hai cái dân chúng bình thường, Mạn Duẫn không phải thực lo lắng, bởi vì bọn họ bình thường căn bản không thể mua nhiều lắm. Làm Mạn Duẫn thực phiền não là, vạn nhất những người này lấy muối lậu trà trộn vào muối của triều đình đem bán ra ngoài, như vậy món lợi nhuận này thật lớn mà hậu quả cũng khó lường hết được.
Phụ vương từng nói qua, muối lậu hiện nay đã muốn phát triển đến ba tòa thành lớn trong nước. Mà cả ba toà thành này đều phải đi qua Tê thành. Khó đảm bảo rằng khi vận chuyển muối qua đó sẽ không bị đánh tráo ở trên đường.
Hai hàng lông mày thanh tú thoáng chốc cau lại thật chặt..... Việc này... E rằng có chút khó giải quyết.
Vẻ mặt Tịch Mân Sầm nhìn qua thật lơ đễnh, có lẽ hắn đã sớm đoán được sự tình đã phát triển đến mức nghiêm trọng như vậy. Có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền này, đám quan lại cùng thương nhân kia cũng không quá ngu ngốc.
"Đem toàn bộ những thứ bẩn thỉu trên bàn dọn sạch lại đem ra ngoài, ném." Tịch Mân Sầm chỉ vào đống muối lậu trên bàn nói.
Lúc nãy khi bọn họ mở bao ra lật qua lật lại kiểm tra có rất nhiều muối bẩn văng ra ngoài đổ đầy trên mặt bàn. Biết rõ Cửu vương gia có tính khiết phích (tính sạch sẽ) trầm trọng, Chu Phi đem muối bẩn trên bàn thu lại, sau khi dọn sạch bàn liền đem mấy bao giấy muối ra ngoài.
hắn vừa mới đi không lâu, Chu Dương cùng Tề Hồng hai người đã trở về. Quần áo của họ đã được thay đổi, trở vẻ trang phục thường ngày, Tề Hồng sắc mặt không thế nào tốt được, âm trầm nhìn Chu Dương, nếu không phải trong lòng ôm nhiều bao giấy muối lớn nhỏ, phỏng chừng đã sớm tiến lên cùng Chu Dương đánh nhau.
Chu Dương sắc mặt, so với hắn càng thối. Hồi tưởng đến vừa rồi Tề Hồng dùng bộ dáng 'Chim nhỏ nép vào người' tựa vào trong lòng hắn, mà toàn thân trên dưới da ga đều nổi lên hết cả. Lại thêm một thanh âm "Nũng nịu" đến rùng mình dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn thật muốn tra tấn hắn đến phát điên rồi.
"Tiểu quận chúa, tất cả số muối này đều là chúng ta đi các cửa hàng khác mua trở lại." Chu Dương đem tất cả bao giấy toàn bộ đặt trên bàn.
Bao giấy trong lòng hai người để chật kín cả chiếc bàn.
Mạn Duẫn tuỳ ý mở một bao giấy ra, cẩn thận xem xét. Tại Tê thành có tất cả chín cửa hàng bán muối, trừ bỏ hai nhà trước đó đã dạo qua, như vậy còn lại bảy nhà bán muối.
" Mau báo cáo một chút về tình hình và tin tức hôm nay các ngươi khai thác được đi." Kỳ thật không cần kiểm tra, chỉ cần xem ông chủ của những cửa hàng nào đồng ý bán muối với giá thấp hơn giá triều đình quy định là liền có thể nhìn ra vấn đề.
Tề Hồng phương diện này so với Chu Dương nhạy bén hơn liền nhanh chóng mở miệng nói: "Có năm cửa hàng muối lúc đầu đều rao giá triều đình quy định, trải qua chúng ta một phen mặc cả, đều nhanh chóng hạ xuống còn hơn mười lăm văn tiền. Mà còn lại hai nhà, vô luận nói như thế nào, cũng không chịu hạ giá thấp xuống, phỏng chừng không có vấn đề."
Tề Hồng lần nữa đem tên các cửa hàng chi tiết liệt kê ra, Chu Dương hầm hừ bưng lên ly trà, một mình ngồi ở trên ghế, một hơi uống hơn phân nửa.
Tuy nhiên vừa mới vào miệng, đã bị nóng bỏng lưỡi giật bắn mình, liền đem một ngụm toàn bộ trà trong miệng khẩn cấp phun thẳng ra mà thật xui xẻo là Tề Hồng lại đứng ngay đối diện y.
Trên mặt của Tề Hồng từng giọt nước trà rơi tí tách... Tí tách , hai phiến lá trà dính chặt trên mặt trông rất khôi hài, khuôn mặt hắn vì tức giận lại trầm xuống đen thêm vài phần.
Mối thù của đôi oan gia này, càng kết càng lớn. Tề Hồng đưa tay lau mặt, chậm rãi quay đầu gằn từng tiếng, "Ngươi, cố , ý , phải, không, Chu, Dương!" Ngay lập tức một quyền liền tung qua hướng phía Chu Dương đánh tới
Hỏa diễm hết sức căng thẳng, Chu Dương cũng không phải ngồi không nhanh chóng nâng lên một tay đánh trở lại. Miệng lải nhải mắng, ai châm trà nóng như vậy cho hắn, hại hắn bị bỏng miệng
Biết hai người không đánh một trận, trong lòng liền không thoải mái. Mạn Duẫn chẳng những không có ngăn cản, ngược lại nói: "Các ngươi muốn đánh liền đi ra ngoài đánh, đừng ở chỗ này ầm ĩ, miễn cho một lát nữa phòng sụp, không có người sửa chữa."
Lời này không phải nói giỡn, vào ngay tại tháng trước, hai người ra tay quá nặng, đem phòng ốc Sầm vương phủ cấp cho hai người làm sụp đổ. Chỉ là tìm người sửa chữa, liền tìm mất không ít thời gian.
Lời Mạn Duẫn vừa nói ra ngay lập tức có tác dụng, hai người phá cửa phi thân ra bên ngoài, một bên đánh không ngừng, một bên mắng không ngớt. Cảnh tượng quả thật rất cẩu huyết.
"Phụ vương, việc này người thấy thế nào?" Mạn Duẫn buông bao muối trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
Cả thành có chín tiệm bán muối, thế nhưng lại có tận sáu gian hàng "treo đầu dê bán thịt chó" lấy danh nghĩa triều đình để mua bán muối lậu chuộc lợi. Loại chuyện này, như thế nào có thể giấu giếm đến tận bây giờ mà không có một tí sơ hở, hay một ai phát giác ra cả?
Tại Tê Thành này xét về cấp bậc thì chức quan của Ngô Lệnh Bằng là lớn nhất, cai quản mọi chuyện tại đây. Chiếu theo lẽ thường tình cũng như số lượng cửa hàng bán muối lậu, thì không thể có khả năng hắn không biết một chút gì về tình trạng khai thác trộm và buôn bán muối lậu hiện nay. Nhìn tình huống hiện tại chỉ có duy nhất một lời giải thích đó là Ngô Lệnh Bằng cùng chuyện này thoát không được can hệ. Đừng nhìn Ngô Lệnh Bằng trưng ra bộ dạng thanh quan nêu cao tinh thần thanh trừ bộ máy quan lại, trong sạch hoá bộ máy chính trị tại Tê Thành mà bị lừa. Đằng sau cuộc thanh trừ đó có tư tâm hay không thì phải xem xét lại a.
"Xem ra phải hảo hảo điều tra, trường kỳ ăn loại muối còn nhiều tạp chất này, đối với sức khoẻ của đại đa số dân chúng có hại rất lớn." Đây chỉ là nguyên nhân khách quan bên ngoài mà thôi, nguyên nhân sâu sa bên trong thì..., Tịch Mân Sầm ánh mắt bay tới trên người Mạn Duẫn, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hai chân của nàng, lông mày nhíu chặt lại. Sớm ngày giải quyết chuyện muối lậu này, liền có thể sớm ngày đưa Mạn Duẫn đi tìm dược liệu trị chân cho nàng.
Nếu một ngày còn chưa trừ bỏ tận gốc căn bệnh của nàng, thì nó còn đi theo hành hạ nàng đến cuối đời. Chỉ nghĩ đến điều đó đã khiến lòng Tịch Mân Sầm đau thắt lại, hận không thể ngay lập tức bắt được những kẻ to gan buôn bán muối lậu kia trừng trị để sớm ngày rời khỏi đây.
"Phụ vương... Chân của ta đã tốt lắm a, không còn đau nữa. Người nhìn chăm chú như vậy làm gì a?" Mạn Duẫn nắm vạt áo của hắn khẽ kéo, đưa Tịch Mần Sầm đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng trở về.
"Bổn vương biết." Điểm nhẹ trên chiếc trán nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm lời nói hàm chứ sủng nịnh cùng ôn nhu vài phần, trong mắt bỗng lóe ra ánh sáng.
Hai người lại nói thêm một chút về ý tưởng để giải quyết chuyện này, cuối cùng đi đến kết luận… Buổi tối sẽ đi tra xét chỗ buôn lậu muối.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng chính là như vậy. Vì để thu thập thêm chứng cứ cho vụ án, công việc cần chuẩn bị đầu tiên không thể thiếu chính là, tìm hiểu kỹ tin tức về muối lậu.
Chu Phi sau khi ném xong mấy báo muối bẩn kia, vừa trở về, lại nhìn thấy trên bàn ngổn ngang các bao giấy lớn nhỏ. Khóe miệng run rẩy càng lợi hại, sớm biết thế hắn sẽ đi muộn một chút...
"Chu Phi, lại làm phiền ngươi." Mạn Duẫn cười tủm tỉm nói.
"Thuộc hạ sẽ dọn sạch chỗ này." Cho dù trong lòng rất buồn bực, nhưng Chu Phi vẫn vâng theo mệnh lệnh của chủ tử. Chủ tử bảo hắn đi hướng đông, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đi hướng tây. Nhận mệnh thu thập toàn bộ đống 'Rác', nhấc lên khăn trải bàn, đem giấy bao toàn bộ bao lấy, Chu Phi lại xoay người đi ra ngoài.
Chuyện truy xét buôn lậu muối, tuyệt đối không thể để cho Ngô Lệnh Bằng biết. Cho nên mấy thứ này, không thể tùy ý để ở phủ nha. Nếu để cho người có tâm nhìn thấy, đi mật báo với Ngô Lệnh Bằng khiến bọn họ biết sự tình bại lộ, sẽ có sự chuẩn bị để ngăn cản điều tra thì nguy.
Chu Dương cùng Tề Hồng ở bên ngoài sân đánh nhau, không bao lâu, hai người đều đã thấm mệt, mồ hôi thấm đẫm y phục. Hai người thở dốc hồng hộc, hướng vào trong phòng, bưng nước uống ừng ực.
Hai người đều là cao thủ, võ công tương xứng, trong chớp mắt rất khó phân ra thắng bại.
Chu Dương mỗi lần đều thiếu chút nữa có thể thủ thắng, ngặt nỗi Tề Hồng chiêu số biến ảo cổ quái, biến thành hắn không biết nên như thế nào hoàn thủ.
Tóm lại là, kỳ kém từng bước.
"Ngươi chờ đấy cho ta, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta sẽ đánh thắng ngươi."
Tề Hồng so với Chu Dương càng thở dốc lợi hại, nói chuyện đứt quãng, ánh mắt sắc bén theo dõi hắn, "Ai sợ ai a! Muốn đánh bại ta? Về luyện thêm mười tám năm nữa đi. Đúng là người si nói mộng."
Hai người bọn họ đều là những kẻ nhanh mồm nhanh miệng, vì vậy trận đấu từ động thủ đã chuyển thành động khẩu, những lời mắng chửi người khó nghe đều được tuôn ra không ngừng nghỉ như sét đánh bên tai. Thoáng chốc cả sân viện đều náo động đến gà bay chó sủa. Mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Mạn Duẫn đối với hai người này thật hết nói nổi, tay ngọc nhẹ cầm ly trà lên, chậm rãi từng tiếng nói "Còn không có ầm ỹ đủ sao? Có hay không muốn chúng ta chờ các ngươi ầm ỹ xong rồi, sau đó mới bàn chính sự?" Bất quá... Hai người thường xuyên đánh nhau, vẫn có thể xem như là một phương thức luyện tập hữu hiệu để nâng cao võ học tu vi của hai người. Người xưa vẫn nói “Có luận bàn, mới có tiến bộ". Đối với Chu Dương và Tề Hồng chỉ có lợi không hại, mà với Phụ vương lợi ích lại càng không phải bàn. Mặc dù biết phụ vương võ công cao cường, trong thiên hạ khó có địch thủ, tuy nhiên, Tịch Mân Sầm chinh chiến quanh năm đã từng tiêu diệt bao quốc gia, kẻ thù muốn giết hắn nhiều vô số cho nên thị vệ cận thân có võ công cao sẽ giúp hắn loại bỏ được nhiều nguy hiểm hơn.
Nhìn qua chiêu số của hai người Mạn Duẫn nhận thấy có sự tương phản rất lớn về phương diện này , có thể từ từ dẫn dắt và dung hoà.
Hai người đang ầm ỹ hăng say bỗng nghe thấy thanh âm thanh thuý cất lên, nhất thời cả hai im bặt.
Tề Hồng cùng Chu Dương nhất tề quay đầu “Chính sự gì chứ?"
Lúc này, Chu Phi cũng vừa hoàn thành công việc dọn rác. Đầy bi ai trở về, đi đến bên cạnh bàn, đứng ở một bên, chờ Mạn Duẫn mở miệng nói.
"Ta cùng phụ vương quyết định, đêm nay sẽ đi điều tra những chỗ buôn lậu muối. Chu Dương Tề Hồng, các ngươi không thể lại đánh nhau, hao phí thể lực, buổi tối làm hỏng sự tình, quyết không tha thứ." Mạn Duẫn nhẹ nhàng gạn nhẹ lớp trà, bỗng nhiên trên đùi truyền đến một trận đau nhói. Thần sắc khẽ biến, phát hiện Chu Phi ba người không nhìn ra, vụng trộm trừng mắt liếc nhìn Tịch Mân Sầm một cái.
Tay Phụ vương sao lại đặt ở đó? Ở đây còn có người, mà dám làm loạn động tay chân.
Tịch Mân Sầm xem nhẹ gật gật đầu, "Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, nhớ lấy, bảo tồn thể lực." Trong mắt chứa đựng ‘ý vị thâm trường’ nhìn thoáng qua Mạn Duẫn.
Trong mắt ba người khẽ loá lên tía sáng nhưng nhanh chóng thu hồi lại. Dù sao bọn họ cũng đã đi theo Cửu vương gia nhiều năm, từng vào sinh ra tử, há không nhận ra ai đó đang có ý muốn làm bậy? Tuy nhiên cả ba đều mang vẻ mặt nhưnhìn thấy bất cứ chuyện gì, cả ba người nhất tề cúi đầu lui ra ngoài.
Chu Dương hai mắt sáng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu quận chúa, bên miệng lộ vẻ một chút ý tứ hàm xúc tươi cười không rõ.
Mạn Duẫn suýt nữa phun toàn bộ nước trà trong miệng lên mặt hắn, biểu tình cũng trở nên trầm trọng , thân thủ đã nghĩ muốn thoát khỏi móng vuốt của phụ vương sắc lang. Nhưng vừa mới động đã bị hắn ôm chặt, giãy cũng không ra.
"Còn không đi?" Tịch Mân Sầm hai mắt sáng lên hai ngọn lử.
Loại chuyện này cho dù không nói ra, ba người đều biết Cửu vương gia muốn làm sự tình gì.
Tề Hồng ho khan hai tiếng, xoay người nhắm thẳng bên ngoài.
Chu Dương tự nhiên luyến tiếc rời đi, ngồi ở trên ghế, ánh mắt ở trên người Cửu vương gia cùng tiểu quận chúa trong lúc đó thoáng bồi hồi.
Người này cũng quá vuốt đuôi hổ, không nhìn rõ sắc mặt Vương gia ư? Chu Phi túm lấy áo hắn trực tiếp tha ra bên ngoài. Chậm trễ thời gian Vương gia "dùng bữa", dục hoả quấn người khiến tâm tình không tốt, ai có thể gánh hậu quả? Nếu không đi, chẳng lẽ đợi Cửu vương gia đưa ngươi một chưởng, mới vui vẻ sao?
Mạn Duẫn xoay người muốn chạy khỏi móng vuốt của mỗ sói nào đó, còn tiếp tục ở đây hẳn đến mảnh xương nàng cũng không còn. Vừa mới nhấc chân chưa kịp động thì cổ tay lại bị Tịch Mân Sầm nhanh chóng nắm chặt.
"Phụ vương, bảo tồn thể lực a! Buổi tối còn có chính sự." đã làm qua chuyện đó, nên khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy dục hoả nóng rực của Phụ vương là biết hắn muốn gì.
Bây giờ là ban ngày đó nha, buổi tối còn có chính sự cần làm, Phụ vương tinh lực như thế nào liền tràn đầy như vậy, vạn nhất chậm trễ chính sự...
Nhìn thấu Mạn Duẫn suy nghĩ cái gì, Tịch Mân Sầm ngắt lời nói: "Bổn vương có chừng mực và tiết chế. Chuyện này đã có tiến triển khởi sắc tốt, Duẫn nhi chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta nên mừng công sao?" Tay nhẹ ôm chiếc eo nhỏ của Mạn Duẫn, khiến cho nàng càng dựa sát vào mình hơn.
Tịch Mân Sầm trong mắt tràn đầy hỏa diễm thiêu đốt không ngừng.
Mạn Duẫn cắn chặt răng, "Muốn mừng công, cũng không nên ăn mừng như vậy chứ." Này rõ ràng chính là nguỵ biện cho hành vi muốn "ăn đậu hũ của nàng".
Vì sao phụ vương mỗi lần muốn đại phát thú tính, đều đã cấp cho chính mình một lý do đường hoàng. Cái gì trừng phạt, cái gì mừng công chứ????
Phụ vương, ngài khi nào trở nên phúc hắc như vậy a?
Tịch Mân Sầm chui đầu vào nàng cổ không ngừng mút cắn, ấn xuống từng dấu hồng ngân chói mắt như một loại ấn ký biểu hiện quyền sở hữu nàng mãi mãi là của hắn, thân hình to lớn rắn chắc cùng Mạn Duẫn dính sát vào nhau cùng một chỗ
Lỗ tai truyền đến một trận tê dại, Tịch Mân Sầm đem vành tai của nàng ngậm trong miệng khẽ cắn. Nhiệt khí từng trận phả vào trong lỗ tai nàng, làm Mạn Duẫn cảm thấy ngứa ngáy không yên ,thân hình dần không an phận vặn vẹo vài cái , ý đồ khuyên bảo phụ vương tha nàng.
Chỉ là Mạn Duẫn càng không an phận, hạ thân Tịch Mân Sầm càng cọ sát với cơ thể nàng, càng trở nên căng cứng trướng đau.
Bàn tay khẩn cấp cởi bỏ vạt áo Mạn Duẫn, vuốt ve da thịt non mịn của nàng.
"Phụ vương, hôm nay coi như dừng ở đây được không?... Chờ sự tình sau khi kết thúc, chúng ta lại..." Mạn Duẫn nói còn chưa dứt lời, vật cản cuối cùng trên người của nàng đã bị Tịch Mân Sầm cởi bỏ.
Tịch Mân Sầm cúi xuống môi nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn, "Duẫn nhi, ta có từng nói qua nàng không được cùng Chu Dương thân cận quá?"
Này lại là dấm chua gì nữa đây a??
"Ta cùng Chu Dương quan hệ thực trong sáng a!" Mạn Duẫn vì chính mình phản bác, ở trong cảm nhận của nàng, Chu Dương là một bằng hữu tốt a.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian